Mình đã thoát ra khỏi việc tham gia đa cấp như thế nào?

 


Hôm nay tâm trạng mình khá down, thường vào giai đoạn này mình sẽ ngồi suy nghĩ vu vơ và đọc sách hoặc đọc blog và mình cực kỳ thích blog của chị Phương Anh - Call me Violet vì mình thấy được sự đồng điệu cũng như là sự đồng cảm từ những con chữ của chị. 

Và tự dưng mình nhớ lại thời đại học mình cũng từng có những khủng hoảng tuổi 18, 20 và mình đã vượt qua như thế nào bằng những điều hiện tại mình có được mình sẽ hay phân tích lúc đó tại sao lại vượt qua được và đó là cái gì, hình hài của những cái mình làm đó theo tâm lý học được gọi là gì? Nghe như mình là một đứa học Tâm lý học nhỉ nhưng ngành học của mình là Công nghệ Thông tin, chả có liên quan gì tâm lý cả, chỉ là mình nghĩ bản thân nên có ý thức hiểu được chính mình, mình cũng hay nói vui là vì mình muốn "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng" nên hành trình này đáng để đi.

Mình là 1 kiểu người rất dễ bị ảnh hưởng bởi người khác đặc biệt là lúc mình vừa rời gia đình để sà vào môi trường đại học ở một thành phố xa nhà, lạ lẫm. 

Và mình cũng từng tham gia đa cấp. Tại sao mình gọi là tham gia không phải là bị lừa? Bởi vì thật sự mình biết được đó là mô hình đa cấp và mình cũng được nghe rất nhiều về mặt tối của bán hàng đa cấp là như thế nào. Nhưng mình vẫn quyết định tham gia, lúc đó mình chưa thật sự hiểu lý do tại sao mình lại tham gia, ở thời điểm đó mình trả lời cho câu hỏi này là do "mọi người là đa cấp bán hàng tốt, mà đa cấp bán hàng tốt thì cũng chỉ là bán hàng bình thường thôi", "chỉ là đa cấp vào Việt Nam bị làm xấu đi thôi, bởi vì mô hình đa cấp khá tốt". Yeah... đến giờ mình cũng cho là đa cấp không xấu chỉ là cách mọi người làm nó xấu đi thôi.

Nhưng đại hiện tại, mình ngẫm lại thì thật ra đáp án cho câu hỏi này mình đã trả lời thiếu 1 ý rất quan trọng đó là "cách mà mọi người dựng nên những lý lẽ và thuyết phục mình tham gia làm mình cảm thấy có rất nhiều người cùng chung chí hướng, đều là muốn làm giàu để có thể lo cho bố mẹ" đó là cách mọi người làm mình cảm thấy đồng điệu và được đồng cảm. 

Với một đứa sinh viên 19, 20 tuổi luôn nghĩ sẽ cố học để đi làm và lo cho bố mẹ cuộc sống khác thì mình đã bị mọi người chạm và đúng điểm đó là có thể làm giàu nhanh hơn nếu mình bán được hàng và hàng của mình cũng tốt nên chẳng có gì sai trái ở đây cả.

Đứa nhóc 19, 20 tuổi đó đã tham gia đa cấp bằng những mong muốn như vậy, và tiếp theo công ty, đội nhóm gần như là bắt buộc mình tham gia vào các buổi tập huấn về sản phẩm, làm sao chốt đơn với khách. Nhưng dần dần mình lại thấy cách mọi người làm hình như lại khác với cách mà mọi người nói là về bán cho người thân trước, tại sao lại bán cho người thân trước, họ nói là vì sản phẩm của mình quá tốt thì tại sao mình không giới thiệu cho những người mình yêu thương trước. Mình lại bắt đầu đặc câu hỏi, có thực sự là như vậy không và những bài test để thấy sản phẩm của mình tốt có phải là trò lừa đảo hay không vì không có gì có thể chứng thực được đó không phải là những mẹo vặt đánh lừa khách hàng. 

Và mình bắt đầu suy nghĩ rất nhiều, mình dẫn thấy mọi thứ lệch đi tam quan của mình. Mình thật sự chỉ muốn sống và làm việc đúng với đạo đức, không làm hại ai. Nhưng nếu mình giàu lên nhờ việc lừa người khác mua hàng thì mình có thể sống không có vằn vặt hay không?

Đó là bước ngoặt mình quyết định dừng lại, vì mình cảm thấy việc mọi người lại không giống cách mọi người làm và nó làm mình nghi ngờ có thực sự sản phẩm của công ty tốt đúng như những gì mình được nghe, được tập huấn hay không.

Đấy là quá trình đấu tranh nội tâm của mình vì thấy những điều lệch lạc quan niệm, tam quan. Và đến giờ mình nghiệm lại thì mình không đắm chìm vào mô hình đa cấp lúc đấy là do "background gia đình" hay có thể gọi là schema. Gia đình mình, đặc biệt là mẹ mình rất tin nhân quả và mình cũng thế vì mẹ dạy mình rất nhiều về vấn đề này và nên sống như thế nào để trong sạch, lương thiện để về đem có thể ngủ ngon. Những suy nghĩ của mình được ảnh hưởng từ mẹ rất nhiều. Và mẹ mình là một người cực kỳ ghét bị lừa dối và mình cũng thế. Đó là lý do mình rất sợ nói dối vì mình sợ nhân quả và mình cũng sợ bản thân vì sự ích kỷ của bản thân và bị tha hoá thành kiểu người mình không thích.

Có lẽ sự lương thiện của mẹ đã đưa mình quay lại con đường học hành, sách vỡ và có được mình của hiện tại, mặc dù mình cũng chưa có những thành tựu gì lớn lao hay những cống hiến gì cho xã hội, nhưng mình thích phiên bản hiện tại, phiên bản luôn muốn tiến lên phía trước và nhìn nhận mọi việc nhẹ nhàng hơn. Điều này không có nghĩa là mình không còn buồn, lo lắng, bởi lẽ trong hành trình phát triển, trưởng thành con người ai cũng có những nốt lặng của riêng mình, nhưng bằng những kiến thức tri thức mình  có được hiện tại mình bắt đầu vượt qua nó dễ dàng hơn và ý nghĩa hơn, bởi vì mình luôn học được gì đó từ những nổi buồn. 

Bởi người nào có khả năng nhìn thấy hạnh phúc trong sự đau khổ và nhận thức được kinh nghiệm tuyệt vời trong những cơn sóng gió mới là người hạnh phúc - Nishi Katsuzo


Qua blog này mình chỉ muốn nói là mặc dù mẹ mình là một người yếu đuối, mình đã nghĩ như vậy từ khi mình hiểu chuyện và nhìn thấy những gốc khuất của gia đình mình, nhưng mẹ lại là người tuyệt vời vô cùng với mình, người kéo mình lại một cách gián tiếp trong hành trình trưởng thành gian nan này. 

Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ.

Post a Comment

0 Comments